Đến Bagan mà không chứng kiến cảnh mặt trời mọc thì quả là uổng. Bình minh ở Bagan được ví như sự thức tỉnh của một huyền thoại, khiến người ta ngẩn ngơ, nín thở chờ mong khoảng khắc thiêng liêng ấy.
Những điều khác lạ có thể bạn chưa biết tại đất nước chùa vàngNhưng cảnh đẹp đâu phải dễ chiêm ngưỡng. Trước hết là thời điểm. Được ví như “chảo lửa” của Myanmar với khí hậu khô nóng gần như quanh năm, mặt trời ở Bagan xuất hiện từ rất sớm. Với những khách thăm quan quen cái thói cày đêm ngủ ngày thì bỏ lỡ cơ hội này là điều dĩ nhiên.
Thời điểm khám phá Bagan tuyệt nhất là từ tháng 10 đến tháng 2 năm sau - được coi là mùa thu ở đây. Nhưng có là mùa nào đi nữa thì thời tiết ban đêm cũng khá lạnh bất chấp ban ngày có thể nắng nóng như đổ lửa. Chính vì thế, đừng quên mang áo khoác nếu như muốn dậy sớm đi ngắm bình minh nhé.
Đỉnh Shwwesandaw - Nóc nhà Bagan là địa điểm lý tưởng cho hành trình săn mặt trời. Để chiêm ngưỡng tận mắt cảnh mặt trời mọc trên ngàn tháp cổ, bạn phải trèo lên những bậc thang rất cao và rất hẹp, thậm chí gần như phải bò lên ( chủ yếu là để thể hiện lòng thành kính với thần linh).
Thatbyinnyu hay được lựa chọn nhiều nhất là Shwegugyi - hai trong số rất nhiều ngôi đền thích hợp để ngắm bình minh Bagan vì có địa thế cao, khách thăm quan có thể đi thang bộ lên cao hơn để nhìn trực diện cảnh mặt trời mọc và phóng tầm mắt nhìn ra các ngọn đền tháp xung quanh thật đẹp.
Hoặc nếu không muốn đến nơi bình yên, bạn có thể tới bất kỳ ngôi đền nào nhìn thấy dọc trên đường đi được phép trèo lên cao là đã có riêng một chốn để đón ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống vùng đất Bagan huyền thoại này.
Thời khắc mặt trời như quả cầu lửa trỗi dậy từ phía chân trời đến khi chiếu tia sáng đầu tiên qua đỉnh những ngọn tháp là là bên dưới làm tỏa rạng cả 1 vùng trời với những vần mây nặng trịch tạo nên một cảng tượng kỳ vĩ đến khó tin.
Mặt trời chỉ có một và ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này ta có thể nhìn thấy mặt trời mọc và lặn mỗi ngày. Nhưng bình minh trên đất Bagan rất khác biệt. Nó không mang cảm giác an bình như các vùng đất Phật khác mà là một cảm giác tráng lệ, nhưng u hoài.
Có thể nói, nếu đến Bagan mà không dành thời gian, bỏ công sức đi ngắm bình minh thì chuyến đi ấy dường như không trọn vẹn. Có người sẽ bảo, bình minh thì ở đâu chẳng có, mặt trời đâu phải chỉ mọc ở mỗi Bagan. Đúng thế, nhưng nếu như tận mắt nhìn thấy, đắm chìm trong khoảnh khắc ấy thì chắc chắn họ sẽ suy nghĩ lại đấy.
Trong một tích tắc tôi như thấy mình đang được quay lại thời điểm hàng trăm năm về trước, đón bình minh trên một đế chế huyền thoại. Hàng trăm năm sau, vẫn là cảnh tượng ấy nhưng những huy hoàng, cả đau thương đã ngủ quên trong quá khứ.
Đầu tiên là cảm giác chờ đợi. Không phải lúc nào chờ đợi cũng là hạnh phúc, nhất là cái lạnh buổi sáng sớm và cơn buồn ngủ lại khiến người ta thêm nản. Hoặc chẳng may không tìm hiểu trước, đúng thói quen theo giờ Việt Nam lọ mọ lúc trời còn tối mờ mịt, lạnh giá, phóng chiếc xe thuê vội vàng tới đền để kịp đón bình minh. Rồi cứ thế chờ đợi cả 1 2 tiếng đồng hồ mới thấy mặt trời ló dạng và vỡ òa trong cảnh sắc tuyệt diệu ấy.
Tiếp theo, tất nhiên là nhờ khung cảnh của đền tháp nâu đỏ với chóp nhọn vươn lên cao, xung quanh là đồng cỏ, đường đất đỏ xen lác đác những cây thốt nốt nom như những bông hoa bung nở, làm nổi bật mặt trời chói lọi nhuốm lên nền trời ánh hồng đỏ tươi sáng.
Cả khoảng trời rộng lớn như được khoác lên mình một màu áo mới khi mặt trời lên cao hơn, rọi sắc cam lên những ngồi đền phía xa. Cả Bagan thức giấc, ánh sáng trong veo của những tia nắng chiếu xuống làm vàng rực cánh đồng và các tháp cổ, đền đài.
Thời gian ở Bagan trôi qua chậm rãi. Ở đây, người dân hầu như chẳng ai để ý đến thời gian. Cứ thảnh thơi đi qua một ngày. Tôi bắt gặp nụ cười của những bác nông dân trên cánh đồng nắng cháy rát da, thấp thoáng dưới những đền chùa, bóng các vị sư tay cằm chiếc dù đỏ ung dung bước đi, như không cần đích đến.
Mặt trời mang theo tia nắng, cũng là lúc khói từ một bếp lửa sáng sớm nhà ai cuộn bay, cũng là khi những chiếc khinh khí cầu chở Lữ khách thăm quan bầu trời Bagan buổi sáng trong lành, nhìn ngắm mọi thứ nhỏ bé phía dưới kia. Khinh khí cầu xuất hiện buổi bình minh giống như đặc sản của đất này vậy, một nét chấm phá đáng yêu cho bức tranh thiên nhiên của thành cổ Bagan.
Cuối cùng, bởi vì ở nơi này là Bagan. Bạn sẽ yêu thích không khí nhẹ nhàng, yêu tiếng vó ngựa lộc cộc, yêu cả những cái cây trơ trọi giữa đồng, yêu những ngôi đền cổ đậm kiến trúc Myanmar… nên chắc chắn ngắm bình minh ở mảnh đất yêu thương này là điều không thể bỏ qua rồi.
Bagan tráng lệ, rực rỡ trong ánh bình minh và mơ màng trong dáng chiều đỏ ửng. Những toà tháp cao thấp khác nhau được đánh thứ tự đến số hàng nghìn, nhấp nhô xen kẽ. Từ trên đỉnh tháp Shwesandaw nhìn xuống, khung cảnh hùng vĩ, mênh mông chùa tháp hiện lên như một bức tranh khổng lồ, khiến những ai đã từng một lần được đặt chân tới Bagan không khỏi trầm trồ, ngưỡng mộ và thán phục cái thời hoàng kim mà vị vua Annawrahta đã gây dựng. Dù cuộc sống bên ngoài thế giới có nhộn nhịp và sôi động thế nào thì cố đô Bagan vẫn nằm đó, bình yên và và trầm mặc như đã ngủ quên vào quá khứ từ hàng thế kỷ trước.